Sao gặp nhau cứ phải chia tay
Con tàu đến và đi nhanh quá đỗi
Sân ga cô đơn tự mình không nổi
Tháng năm vơi đầy nỗi nhớ niềm thương.
Bốn năm qua sống dưới mái trường
Trong tình thương thầy cô bè bạn
Bốn năm mà cứ tưởng dài vô hạn
Đã sắp hết rồi nhanh quá thời gian.
Nhớ thuở lần đầu tiên tới lớp
Rụt rè đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh
Lá e rè mở ánh mắt màu xanh
Ta khẽ gọi thì thầm tên cô giáo.
Ôi nhớ câu thơ nhớ từng nét chữ
Với bóng hình ngọn núi con sông
Quê hương ta bát ngát cánh đồng
Cô như tiên hiện về trong cổ tích.
Là học trò ai lại không tinh nghịch
Ta chẳng thể quên hình phạt ngày xưa
Cô bắt đứng góc lớp và ta òa khóc
Nước mắt trào hôm qua còn mặn đến bây giờ.
Thời gian qua chẳng nói với hàng me
Ta đã vô tình lật từng
trang vở
Khi hoa gạo đã đốt hết
thời rực rỡ
Ta chợt hiểu mình đánh
mất thời gian.
Còn lại đây dòng chữ khắc trên bàn
Bụi phấn trắng để tóc thầy thêm bạc
Bảng ơi hãy đen cùng với năm với tháng
Xin đừng ai xóa bài học ngày hôm qua.
Thật là gần mà sao cũng rất xa
Ta lẩm nhẩm đếm lại tên từng đứa
Ve đừng khóc. Phượng đừng đốt lòng
ta nữa
Nắng
đừng vàng ngơ ngẩn buổi chia tay.
Lớp học ơi hãy ở lại nơi này
Khung cửa sổ thôi ta chào nhé
Bằng lăng tím trong sân trường lặng lẽ
Lá vẫy tay chào tạ từ nhé người ơi.
Ngày ra trường có kẻ đã cố cười
Sao nước mất cứ lăn dài trên má
Muốn nói cùng nhau đôi điều nhưng
khó quá
Có lẽ nước mắt mình đã nói hết niềm
thương.
Ta chia tay để chọn một con đường
Chập chững những bước đầu tự lập
Thày cô đã chắp cho ta đôi cánh
Bằng sức của mình hãy cố bay mau.
Xin gửi lại trường những kỷ niệm về
nhau
Tuổi bé thơ ơi ta gửi người ở lại
Mắt đong đầy nắng con tim khắc khoải
Thổn thức nghẹn ngào thôi nhé trường
ơi.