Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

10 – 9, ngày đặc biệt

Chẳng thể  biết rằng trong năm có bao nhiêu sinh nhật của người thân mà bạn còn nhớ. Nhưng hôm nay, thật là một ngày đặc biệt đối với tôi, và có lẽ là rất nhiều người nữa.
Hôm nay, lớp chúng tôi tổ chức Đại hội Đoàn, tổng kết hoạt động của năm 2010 – 1011 và đề ra phương hướng hoạt động trong năm học tới. Tất cả mọi người hôm nay thật dễ thương, không biết là do thực tế hay là do cảm nhận của tôi nữa. Đại hội diễn ra suôn sẻ và có vẻ thành công, ai cũng vui vì được gặp mặt nhau trong một buổi tối hiếm hoi, nhất là có sự góp mặt của cô giáo chủ nhiệm sau thời gian cô nghỉ. Cô mạnh khỏe và vui vẻ, có lẽ đó là niềm vui lớn nhất của chúng tôi.
 Ai cũng ăn mặc đẹp

Trao phần thưởng - ai cũng vui

Nhưng hôm nay còn là một ngày đặc biệt nữa, vì đó là cũng là sinh nhật của 4 thành viên trong lớp. Có lẽ đối với họ, đây sẽ là ngày buồn vì họ phải lên trường chứ không được đi chơi cùng những người thân nhưng có lẽ họ sẽ hạnh phúc hơn khi nhận được lời chúc của tất cả những thành viên trong lớp.
H' Thu H'Long (bên trái)

Bé hạt tiêu - Mai Thị Diệu Hảo (bên trái)

Lê Trương Bích Hiệp
Bởi vậy, tôi xin mạn phép đại diện cho tất cả thành viên trong lớp CN Ngữ văn K09, được gửi những lời chúc thân thương nhất tới : Cao Thị Kim Ánh, H’Thu H’Long, Mai Thị Diệu Hảo và Lê Trương Bích Hiệp – những người có trùng ngày sinh nhật hôm nay những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc cho các bạn luôn vui vẻ, mạnh khỏe và thành công!
Happy Birthday!

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

"Vô tình" - Ai đã đọc cho tôi nghe?


Tuy học văn nhưng thực sự mà nói, khả năng văn chương của tôi rất tệ. Ngoài thời gian học trên lớp, ít khi tôi đọc sách văn ở nhà. Vậy nên càng ngày càng thấy kiến thức của mình đi xuống. Kết quả này thật không có gì bất ngờ đối với một thằng lười như tôi.
Tuy nhiên, ông trời cũng không bất công với ai bao giờ cả. Tôi có khả năng ghi nhớ rất tốt (tuy không còn như trước kia vì uống cà phê quá nhiều) nên những gì học trên lớp cũng có vẻ “ngấm” vào trong đầu được. Thật sự thì nhớ những chuyện ngoài lề thôi, chứ nếu mà ghi nhớ tốt kiến thức thầy cô giảng thì đâu có tụt dốc.
Trong thời gian lên lớp, mỗi giáo viên có một phong cách riêng. Ở họ, chúng tôi tìm thấy những suy nghĩ và cách sống mẫu mực (nhưng không phải tất cả dâu) cần phải học hỏi. Học ngành văn nên có lẽ những gì đọng lại trong đầu cũng toàn là văn, hoặc là những câu chuyện, hay quan điểm gì đó,… nói chung chủ yếu là văn thơ.
Có những thứ người ta nghe xong có thể quên ngay, nhưng có những thứ không bao giờ quên được. Càng học, chúng ta càng có thêm những tri thức mới để chúng ta biết được mình là ai trên thế giới này. Văn học có chức năng là thay đổi con người, điều đó cũng dễ hiều. Bởi lẽ, những gì được viết ra và được công chúng chấp nhận trong suốt một thời gian như vậy thì không thể không đẹp được.
Tuy nhiên, để những thứ đó “ngấm” được vào trong đầu bạn thì cần phải có phương tiện chuyển tải. Dù hiện nay, có rất nhiều cách thức để tìm hiều văn chương nhưng thông thường chúng ta vẫn thích được người đi trước giảng giải hơn. Chính vì vậy mà ai cũng nói dạy văn là khó nhất. Khó ở chỗ phải đem cái hồn của mình vào trong bài giảng để cho học sinh thực sự thích nghe, thích học.
Không nhiều người làm được điều đó, mặc dù ai cũng hiều là như vậy. Thế nhưng, học sinh vẫn ấn tượng với một điều gì đó ở người dạy, dù chỉ là một bài thơ hay một câu chuyện. Và tôi cũng vậy.
Không đọc nhiều, nên nghe cái gì cũng mới, cái gì cũng hay. Tuần trước, tôi được nghe bài thơ có tên là “Vô tình”, tác giả là ai thì chắc ai cũng biết (Tôi cũng mới vừa biết thôi). Một bài thơ sáng tác cách đây gần 2 thế kỉ mà nghe như một nhà thơ hiện đại viết vậy. Gần gũi với chúng ta lắm, thân thuộc với chúng ta lắm.
Tôi xin được post lên để các bạn cùng tham khảo (Nếu ai thấy hay thì cố gắng thuộc nhé)
Vô tình
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh chẳng nói
Nên đôi mình xa nhau.
Chẳng ai hiều vì đâu
Đường đời chia hai ngã
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi.
Vô tình suốt cuộc đời,
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình em quên?
Anh buồn đau mải miết
Cả cuộc đời không quên!
Chỉ vô tình mà thôi
Chẳng ai có lỗi cả
Đường đời chia hai ngã
Chẳng ai hiểu vì đâu.
Vô tình anh không nói
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Thế là mình xa nhau.
Giá như mình yêu nhau,
Đời chắc không nghiệt ngã,
Trời cũng thương cũng nhớ
Cho mình lại gặp nhau.
Tình yêu là như vậy. Người ta cứ yêu rồi lại xa nhau. Khi tình yêu thất bại, họ có xu hướng đổ lỗi cho nhau, và ai cũng chẳng muốn nhận lỗi về mình cả. Họ chẳng biết rằng không ai có lỗi cả, đơn giản chỉ vì chúng ta không thuộc về nhau thôi.
Cuộc sống vốn luôn vô tình, nên tình yêu có một sức mạnh khủng khiếp có thể giúp con người vượt qua mọi khó khăn và vươn lên. Cũng không thiều những trường hợp vì tình yêu nên đã đạp đổ tất cả, cũng chỉ vì mong muốn sở hữu quá cao và không chấp nhận thất bại.
Tình yêu có tất cả những gia vị, nhưng ai chẳng mong muốn có được sự ngọt ngào. Ai cũng nói rằng “yêu là khổ” nhưng rồi cũng cứ cắm đầu vào mà yêu, để rồi mà khổ. Giá như con người ta không “vô tình”, giá như họ biết trân trọng những gì đang có, thì tình yêu trên thế gian này sẽ đẹp biết nhường nào.
Nếu bạn là người yêu thích văn chương, nếu bạn là người quan tâm đến thơ tình, hoặc nếu bạn đã từng yêu và từng thất bại trong tình yêu, hãy cho chúng tôi biết được những gì bạn nghĩ được sau khi đọc bài thơ này nhé!

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

Định nghĩa vui về các môn học


Toán học
Đây là môn khoa học duy nhất không có sự bổ ích. Ban đầu, người ta dạy cho bạn 1+1= 2, để rồi sau khi học hết PTTH, họ lại dạy 1+1=10 và nói cho bạn biết hệ nhị phân là gì. Người ta cũng dạy bạn vi phân, tích phân và nhiều thứ quan trọng khác nhưng nói chung, bạn vẫn phải sử dụng máy tính bỏ túi khi đi chợ.
Vật lí
Môn học nghiên cứu sự rung của táo và các loại quả khác. Bạn cũng học được cách tình giờ tàu chạy và khi nào hai con tàu gặp nhau nếu chạy trên cùng một… đường ray. Người học vật lí xong sẽ ít đi trồng táo hoặc đi tàu hỏa.
Hóa học
Môn học phải ghi nhớ những câu trả lời đúng và những bài thí nghiệm. Đổ lọ này vào lọ kia, lắc hoặc khuấy, nhiều lúc phải đun lên,… rồi cuối cùng là đổ ra vườn, đó là thí nghiệm.
Sinh học
Môn học nghiên cứu ruồi giấm và một số vật nuôi trong nhà khác. Tuy nhiên, nếu ta hỏi một người lớn rằng “Làm sao để có được em bé?” Thế nào ta cũng nhận được câu trả lời: “Có con cò mang em bé đến và đặt lên cửa sổ cho các bà mẹ.
Địa lý
Môn học này dạy bạn cách xem bản đồ và bạn phải tìm ra Châu Mĩ trên bản đồ thế giới. Đây có lẽ là môn học mới mẻ nhất vì trước khi C. Columbus chưa tìm ra Châu Mĩ, chắc chưa ai phải học môn này cả.
Lịch sử
Các thầy giáo sẽ bắt các bạn nhớ xem ai đã lật đổ một ông vua nào đó.
Nhiều khi bạn phải nhớ ngày sinh của một ông hoàng hay bà chúa nào đó mặc dù ông ta không làm sinh nhật, mà bạn cũng chẳng cần phải nhớ để tặng quà.
Văn học
Bạn phải đọc một quyển sách dày đến nỗi bạn chỉ kịp liếc qua cái tên của nó trước khi bước vào phòng thi. Sau khi học xong môn này, bạn sẽ có thể biết Huy Gô và Huy Cận không phải là hai anh em hay Xuân Diệu không phải là nhà buôn bút mặc dù ông ta sống bằng ngòi bút…

Thầy giáo lười nhât và thông minh nhất


Trong ngôi trường nọ, có một ông thầy rất lười dạy. Khi lên lớp, ông luôn tìm cách cho học trò của mình nghỉ. Và thông thường thì ông rất thành công trong vấn đề này.
Học sinh, ai chẳng thích được nghì học. Tuy nhiên, nếu nghỉ quá nhiều, kiến thức rỗng thì lấy gì để mà thi. Chính vì vậy, lớp đang cố gắng tìm cách cho thầy không có lí do gì để không thể không dạy.
Một hôm, lớp có tiết học của thầy. Khi thầy bước vào lớp, không có bất kì một tiếng ồn nào. Thầy nhìn lớp có vẻ rất hài lòng và hỏi:
- Hôm nay chúng ta học bài gì, lớp biết không?
Cả lớp đồng thanh trả lời:
- Dạ. không ạ.
Thầy giáo quát:
- Đi học mà không biết học bài gì thì học làm gì. Lớp nghỉ!
Lớp rất giận thầy nhưng không biết làm sao cả. Vậy là chúng ngồi lại với nhau và tất cả thống nhất hôm sau thầy hỏi gì cũng trả lời là : “Biết” để thầy không cho về nữa.
Hôm sau, lại có tiết thầy. Vẫn như mọi khi, thầy bước vào lớp và có vẻ rất hài lòng. Thầy hỏi:
- Hôm nay lớp có biết chúng ta học bài gì không?
Cả lớp đồng thanh trả lời:
- Dạ. Biết ạ.
Thầy giáo giận dữ, quát:
- Biết rồi thì còn học làm gì nữa. Lớp nghỉ!
Thầy lại không phải dạy và lớp cũng chẳng thể biết làm gì cả. Nhưng lớp cũng không chịu bỏ cuộc. Chúng ngồi lại và tìm ra được một cách, đó là nếu thầy hỏi, một nửa lớp sẽ trả lời “Có”; số còn lại thì “Không”. Chúng hài lòng vì sự sáng tạo của mình và tin chắc là sẽ có kết quả.
Mây hôm sau, lại có tiết của thầy. Cả lớp im lặng và thái độ của thầy vẫn tỏ ra rất hài lòng. Thầy giáo mỉm cười hỏi:
- Hôm nay lớp có biết chúng ta học bài gì không?
Theo kế hoạch, một nửa lớp trả lời  “Có” và một nửa trả lời “Không”.
Lần này, thầy giáo nổi giận và quát:
- Đứa nào biết chỉ cho đứa chưa biết. Tôi còn dạy làm gì nữa? Lớp nghỉ!
Lần này thì cả lớp tiu nghỉu và miệng lẩm bẩm: “Đúng là thầy”! botay.com

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

Tương lai bắt đầu từ thực tại buồn chán – quên đi để tiếp tục sống


Mưa… mưa hoài… mưa miết…
Tây Nguyên - miền đất đỏ bazan với hai mùa mưa nắng. Tháng 9 là tháng bắt đầu mưa những cơn mưa dài và nặng hạt hơn. Không khí âm u khiến người ta nghĩ về một cái gì đó vừa gần vừa xa, vừa có thực lại vừa hư hư ảo ảo.
Ai cũng có tâm trạng, thế nhưng không ai có thể mình diễn tả cho người khác hiểu được mình đang nghĩ gì, nhất là khi đang vướng mắc vào một điều gì đó. Thế rồi, đành phải mượn lấy cây viết, trang giấy hay chiếc máy vi tính làm phương tiện để xua đi những muộn phiền của thực tại, thế là sinh ra cái gọi là nhật kí.
Với tâm trạng không ổn, đôi khi người ta muốn viết thật nhiều, nhưng rồi chưa chắc họ đã viết được gì cả. Tôi cũng vậy, ngay bây giờ, tôi muốn viết thật nhiều, thật nhiều, nhưng rồi không thể. Trạng thái ấy cứ giống như điều gì đó phút chốc ẩn hiện, miên man trong dòng cảm xúc mà không thể chống chế.
Ai cũng có một khối óc, một cái đầu. Thế nhưng, đầu óc đó thật không bình thường, nó suy nghĩ quá nhiều. Nó đặt ra những vấn đề mà ngay cả thực tế hiện thực cũng không có. Nó không bao giờ chấp nhận và xuôi thuận cái đang có, mà muốn cái phải có. Điều đó được gọi là chứng hoang tưởng mà con người hầu như ai cũng có.
Thế rồi, nó cứ cố giải thích, để giành một chiến thắng, dù chỉ là hư vô. Còn khi bế tắc, chúng không chịu thất bại, vậy là nó bắt cả cái đầu làm việc suốt ngày đêm, ngay cả khi chúng ta đi ngủ. Vậy là sinh ra chứng mất ngủ.
Cứ nghĩ rằng ai trong chúng ta có vốn sống phong phú hơn thì sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn, cứ nghĩ rằng họ sẽ có nghị lực để vượt qua bất cứ điều gì trong cuộc sống. Không hẳn thể, vì thực sự cuộc sống này có nhiều tình huống khác nhau, và mỗi người tùy thuộc vào hoàn cảnh của mình để đưa ra những lựa chọn đúng đắn nhất. Vượt qua ngọn núi này sẽ có ngọn núi kế tiếp, có thể sẽ cao hơn. Điều đó buộc bạn phải lựa chọn: hoặc là cố gắng hết mình để vươn lên, hoặc là buông xuôi khi cảm nhận là mình không thể.
Theo cách lý giải của xã hội học về vấn đề hành động xã hội là phản ứng với xung quanh thì cuộc sống của chúng ta giống như một vở kịch. Chúng ta hành động mà quan tâm đến cảm giác và phản ứng của người khác nhiều hơn là của chính bản thân mình. Chúng ta cười cười nói nói suốt ngày, nhưng cũng chẳng biết chúng ta thật lòng khoảng bao nhiêu phần trăm. Chúng ta đau khổ, buồn chán nhưng phản ứng trước người khác thông thường là ngược lại. Điều đó vô tình khiến chúng ta trở thành diễn viên đang che đậy hầu hết những thứ có liên quan đến cuộc sống của mình. Chúng ta trở nên lặng lẽ khi ở một mình, đăm chiêu suy nghĩ về những thứ rất gần, rồi xa dần; những thứ nhỏ bé, rồi lớn lao,… Lật lại kí ức, nghi ngờ tương lai là bản tình mà con người không bao giờ có thể thay đổi được. Điều này giải thích được vì sao nhưng người nghĩ quá nhiều ít khi có được cuộc sống hạnh phúc. Có lẽ… một người có trí nhớ tốt cộng với cuộc sống nội tâm sâu sắc thì thông thường sẽ nhận được…đau khổ.
Những ngày vui, có những giờ phút thoải mái, chúng ta ăn ngon hơn, ngủ nhiều hơn. Nhưng đôi khi chỉ vì một chuyện không đâu, xảy ra từ rất lâu mà khiến cho chúng ta cứ phải nghĩ miết. Và kết cục cũng chỉ là những đêm thao thức vì không thể ngủ.
Có lẽ, chúng ta nên bớt đi những suy nghĩ làm cho chúng ta mệt mỏi. Những gì xảy ra bên ngoài cuộc sống mà bộ óc của chúng ta cứ suy nghĩ thì hãy tìm cách loại bỏ ngay. Nhưng điều đó chắc chắn là không dễ dàng một chút nào. Chính vì vậy, chúng ta cần phải cố gắng tập luyện, và chúng ta sẽ cảm nhận được sự thay đổi đó. Hãy mang những ưu tư vào nơi sâu thẳm của tâm hồn và cố gắng làm cho nhưng niềm vui có được ngày càng trọn vẹn hơn.
Con đường phí trước thật xa và dài, chúng ta sẽ không thể bước tiếp nếu những nỗi buốn còn chồng chất trên vai. Cả một chân trời mới, chân trời đầy tình yêu và hạnh phúc đang chờ bạn ở phía trước, nơi đó cần một con người mới – mạnh mẽ hơn.

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

Kỷ niệm đầu tiên – Bài thơ “Những phút xao lòng”

Bước vào môi trường đại học, bạn sẽ thấy có rất nhiều thứ sẽ thay đổi. Và đương nhiên, bạn sẽ có những kỷ niệm mà không bao giờ quên, nó sẽ trở thành hành trang đi bên bạn đến suốt cuộc đời. Mỗi người có một điều ấn tượng riêng vì không ai giống ai cả, bất chợt một điều gì đó thoáng qua cũng làm cho ai đó phải suy tư. Có một điều chắc chắn là cái điều gây ra ấn tượng và dần dần in sâu thành kỷ niệm ấy, phải có cái gì đó gần gũi, thân thuộc với những người ghi nhớ chúng.

Riêng với tôi, một người đã từng nhiều năm đi làm, không còn sự hồn nhiên của cái tuổi học trò nữa. Kí ức phai nhạt, dấu ấn công việc hằn sâu, đó là những gì mà tôi có. Thế nhưng, những hồi ức bất chợt trở về ngay trong buổi gặp gỡ đầu tiên với cô giáo chủ nhiệm. Thực sự thì buổi ra mắt lớp của cô cũng chẳng có điều gì phải đặc biệt, giống như tất cả những buổi đầu tiên cô trò gặp mặt và làm quen. Thế nhưng, rồi cũng có một điều đã biến buổi gặp gỡ ấy thành một kỷ niệm không bao giờ quên trong tâm trí tôi. Đó là khi cô đọc cho lớp nghe bài thơ có cái tựa đề thật hấp dẫn : “Những phút xao lòng”. Bài thơ viết về những giây phút “ngoài chồng ngoài vợ” trong cuộc sồng hôn nhân mà tôi lại là một chàng trai trẻ, vậy mà chẳng hiểu vì sao tôi tâm đắc đến thế. Để rồi ngay sau đó, tôi đã tìm và học thuộc bài thơ ấy. Đó là bài thơ đầu tiên tôi có khi bắt đầu là một sinh viên.
Không ít người thuộc bài thơ này. Tuy nhiên, đối với tôi đó là một dấu ấn rất sâu sắc. Tôi xin trích dẫn bài thơ ấy để bạn đọc cùng nhau thưởng thức.
NHỮNG PHÚT XAO LÒNG
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ
Cũng như mình thôi, ngày xưa mình cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng.
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu những suy tư, không kể vể giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn.
Mình cũng có những phút giây cảm thây xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi hối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn.
Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thấy thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
Chắc vợ mình hiểu những điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn.
Mà có ai trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng.
THUẬN HỮU
(Trích trong tập thơ “Biển gọi”, NXB Đà Nẵng – 2000)